Top 10 Bài Tản Văn Hay Nhất Về Hạnh Phúc Đáng Đọc
1. Vừa Đủ Để Hạnh Phúc
Hạnh phúc không phải là điều gì quá xa vời, mà nằm ngay trong những điều giản dị hàng ngày. Đừng cố xây nhà quá lớn, vì một ngôi nhà nhỏ ấm cúng cũng đủ mang lại niềm vui. Hãy dạy con cái tự lập thay vì chỉ cho chúng tiền bạc, vì khả năng tự lo cho bản thân mới là món quà quý giá nhất. Đừng để cái tôi quá lớn chi phối, hãy sống khiêm tốn và thấu hiểu người khác. Tham lam và toan tính quá nhiều chỉ mang lại phiền muộn, hãy sống đơn giản để tâm hồn thanh thản. Yêu thương cũng cần sự cân bằng, đừng quá si mê hay hời hợt. Hãy biết đủ và trân trọng những gì mình có, đó chính là chìa khóa của hạnh phúc.
Sưu tầm


2. Tản Mạn Về Hạnh Phúc
Niềm vui trong đời luôn có giới hạn. Có lúc ta vui, người khác lại buồn. Hôm nay cười, ngày mai có thể khóc. Hạnh phúc đôi khi chỉ cần chúng ta suy nghĩ tích cực.
Cuộc sống là một chuỗi những thăng trầm. Hôm nay thành công, ngày mai có thể thất bại. Hiện tại hạnh phúc, tương lai có thể đau khổ. Đó là những nghịch lý không thể tránh khỏi. Làm thế nào để sống vui giữa mọi hoàn cảnh? Hãy học cách đối mặt với mọi thứ một cách bình tĩnh và tích cực.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Người biết sống là người biết tận hưởng từng khoảnh khắc, dù vui hay buồn. Cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán nếu chỉ có một màu. Hãy trải nghiệm mọi cung bậc cảm xúc: niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, và cả những giọt nước mắt. Chỉ khi đó, cuộc sống mới thực sự trọn vẹn.
Đời người ngắn ngủi hơn chúng ta tưởng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và chúng ta cần hiểu rõ “lẽ đời” để tìm cho mình sự bình yên.
Mục đích của đời người là đi tìm hạnh phúc. Hạnh phúc là ước mơ của tất cả mọi người, và nó xuất phát từ chính tâm hồn chúng ta. Người hiểu đời sẽ biết trân trọng và tận hưởng những gì mình có, đồng thời nỗ lực để cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
Tiền bạc là thành quả của lao động, nhưng nó không phải là tất cả. Khi trẻ, chúng ta kiếm tiền để về già có cuộc sống an nhàn. Tuy nhiên, tiền bạc không thể mua được sức khỏe, niềm vui, hay hạnh phúc thực sự.
Hạnh phúc là khi chúng ta biết mở lòng, sống tử tế với bản thân và những người xung quanh. Hãy vui vì những việc thiện, giúp đỡ người khác, và sống với tâm thế tích cực mỗi ngày.
Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên. Hãy sống trọn vẹn từng ngày, với suy nghĩ tích cực - đó chính là hạnh phúc!
Khánh Phương


3. Hạnh Phúc Mang Tên Bình Yên
Mỗi sớm mai thức dậy, tôi luôn tự hỏi: “Mình đã thực sự hạnh phúc chưa?”. Hạnh phúc trong tôi đôi khi mơ hồ, lúc thì cảm thấy bất hạnh, lúc lại thấy mình may mắn. Tôi đi tìm câu trả lời: Hạnh phúc là gì? Có phải là thứ xa vời không thể chạm tới, hay chỉ là do con người luôn tham vọng, không nhận ra mình đã hạnh phúc từ lâu? Tôi tâm đắc câu nói: “Hạnh phúc không ở đâu xa, nó nằm ngay trong trái tim bạn”.
“Được sinh ra là hạnh phúc, vì bạn có cơ hội trải nghiệm mọi cung bậc của cuộc sống; được chết đi cũng là hạnh phúc, vì bạn thoát khỏi những rối ren trần thế, trở về với tự nhiên. Có bạn bè là hạnh phúc, vì bạn có người chia sẻ niềm vui nỗi buồn; cô đơn cũng là hạnh phúc, vì bạn được tận hưởng sự yên tĩnh và thanh lọc tâm hồn. Mọi thứ suôn sẻ là hạnh phúc, vì bạn đang nhận món quà từ cuộc sống; gặp nghịch cảnh cũng là hạnh phúc, vì bạn cảm nhận được sự nỗ lực của bản thân. Được yêu là hạnh phúc, vì bạn luôn được quan tâm; yêu người khác cũng là hạnh phúc, vì bạn có một nơi để trở về. Giàu sang là hạnh phúc, vì bạn có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất; nghèo khó cũng là hạnh phúc, vì bạn hiểu rằng tiền bạc không phải là tất cả. Xuất chúng là hạnh phúc, vì bạn được ngưỡng mộ; bình thường cũng là hạnh phúc, vì bạn được sống một cuộc đời bình lặng, kiên định. Tuổi trẻ là hạnh phúc, vì bạn có nhiều hy vọng; tuổi già cũng là hạnh phúc, vì bạn có nhiều kỷ niệm để nhớ lại. Gặp nhau là hạnh phúc, vì bạn có người đồng hành; chia ly cũng là hạnh phúc, vì nỗi nhớ nhung sẽ làm tình cảm thêm sâu sắc”.
Hạnh phúc hay bất hạnh là do bạn cảm nhận. Có người nói: “Tôi hạnh phúc vì tôi giàu có”. Có người lại nói: “Tôi hạnh phúc vì tôi có gia đình ấm êm”. Riêng tôi, tôi hạnh phúc vì tôi có sự bình yên. Bình yên của tôi là hài lòng với cuộc sống hiện tại, dù còn nhiều khó khăn. Bình yên của tôi là tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của mình. Bình yên của tôi là nhìn thấy gia đình và người thân hạnh phúc. Bình yên của tôi là có một người để yêu thương và đồng hành cùng tôi. Trong cuộc sống xô bồ này, bạn đã bao giờ dừng lại để lắng nghe trái tim mình, để hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự?
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc. Mỗi sớm mai thức dậy, tôi được hít thở không khí trong lành, được ngắm ánh nắng ban mai, được nghe tiếng chim hót, được cảm nhận sự bình yên. Cảm ơn những khó khăn giúp tôi trưởng thành. Cảm ơn những người đã làm tôi tổn thương, vì họ khiến tôi mạnh mẽ hơn. Cảm ơn những vinh quang giúp tôi vững bước trên con đường mình chọn. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi biết thế nào là yêu thương, giận hờn, nhớ nhung và chờ đợi. Tôi đã không trân trọng những điều bình dị ấy, đôi khi còn chán ghét. Nhưng giờ đây, tôi hiểu rằng, nấu một bữa cơm gia đình mà ai cũng khen ngon, hay ngồi bên bếp lửa ngày đông, lòng chợt ấm áp lạ thường, đó chính là hạnh phúc.
Dù bạn giàu hay nghèo, xuất chúng hay bình thường, bạn đều có hạnh phúc riêng. Hãy trân trọng những điều tưởng chừng nhỏ bé, vì một ngày bạn có thể nhận ra chúng quý giá đến nhường nào. Cuộc sống là một hành trình trải nghiệm, dù vui hay buồn, bình yên hay sóng gió, hãy tin rằng hạnh phúc luôn chờ đợi bạn. Ngoài kia bao la sóng gió, nhưng tôi chỉ thích bình yên. Nếu ai hỏi tôi có hạnh phúc không, tôi sẽ trả lời: “Có, tôi hạnh phúc”. Dù không được ngưỡng mộ, tôi vẫn hạnh phúc với những gì mình có và cảm nhận về cuộc sống này. Còn bạn thì sao?
Ngoc Nguyen


4. Hay Là Mình Thôi Không Nhắc Về Hạnh Phúc?
Hay là mình thôi không nhắc về hạnh phúc?
Chúng ta đã đi qua một chặng đường dài. Nếu em hiểu lời tôi rằng chúng ta đã cách xa nhau cả về thời gian lẫn không gian, chẳng cần khoảng trống nào để có thể một mình.
Bởi giờ đây, mỗi người đã có một thế giới riêng để tự do. Tự do khỏi tình yêu đã từng xoay quanh hai con người trẻ tuổi, những người chưa thực sự hiểu về nhau, về cuộc đời, về những điều không thể tránh khỏi, những vòng lặp đẩy ta vào sâu thẳm.
Tự do là như vậy, em không còn phải lo lắng về sức khỏe của ai đó bên cạnh, không còn phải nghĩ ngợi nếu người ấy ba ngày chưa nhắn tin. Và tôi cũng không còn phải nghĩ đến cảm xúc của người kia mỗi khi công việc đè nặng lên vai.
Chúng ta không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Chúng ta không còn ở độ tuổi mà hạnh phúc là điều hiển nhiên, luôn vui vẻ và có thời gian dành cho ai đó. Em có biết hạnh phúc là từ dành cho người lớn không?
Vì những đứa trẻ sẽ không hỏi nhau liệu chúng có hạnh phúc hay không. Chúng dễ dàng tìm thấy hạnh phúc ở bất cứ đâu: một buổi chiều mưa với những giọt nước vỡ tan, một chú dế nghiêng mình trên ngọn cỏ, một đàn chim đậu trên mái nhà và gõ những tiếng lộp độp.
Còn chúng ta, có lẽ đã ngừng tìm kiếm hạnh phúc từ bên ngoài và chỉ mong chờ nó từ những người xung quanh. Em có đang hạnh phúc không, có đang vui vẻ, có thực sự tự do?
Vì nếu có, tôi cũng sẽ vui lây. Trên hành trình rời xa tuổi trẻ, chúng ta để lại rất nhiều thứ trên con đường, kể cả những hạnh phúc nhỏ bé của thời thơ ấu. Trái đất đã đi được nửa vòng quanh năm, nhưng tôi vẫn chưa thể kết thúc nỗi nhớ về em trong lòng mình.
Vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi buồn khi nhìn những giọt nước vỡ tan, tiếng lộp độp trên mái hiên vẫn vang lên mãi.
Như một lời từ biệt, như một kết thúc không hồi kết.
Minh Tuấn


5. Bữa Cơm Hạnh Phúc Gia Đình
"Nhắn ai dù có đi xa
Đồng quê khói bếp vườn nhà đừng quên"
Làm sao tôi có thể quên nơi chôn rau cắt rốn, làm sao tôi có thể quên đồng bãi quê mình lúa hát lao xao. Nơi mỗi buổi mẹ nhóm bếp thả khói lam chiều nghi ngút. Càng nhớ khôn nguôi những bữa cơm gia đình ấm áp có bố mẹ và sáu chị em đông đủ quây quần. Dù bữa cơm ngày ấy đơn sơ lắm, chỉ tương cà dưa muối, nắm rau, quả bầu quả mướp hái trong vườn nhưng vẫn tròn vị thơm ngon. Để đến tận bây giờ tôi vẫn thương vẫn nhớ !
Hồi đó, nhà tôi còn ở ngôi nhà lá, tuy chật chội những lúc nào cũng ưu tiên bữa ăn ở gian trang trọng nhất trong nhà. Chiếc mâm nhôm cũ là thứ cả nhà đều trân quý vì đó là tài sản duy nhất ông bà nội tặng bố mẹ khi bố mẹ ra ở riêng. Ngày xưa chẳng có đồng hồ nên giờ nấu cơm và giờ ăn cơm đều canh theo bóng nắng. Cứ bóng nắng hắt gần thẳng với mái nhà là đến giờ ăn. Đứa lớn nhấc nồi cơm, đứa bê nồi canh, đứa múc ít tương mẹ ngả vàng trong chĩnh, dưa nén đầy vại mẹ đặt ở đầu hè, chỉ việc chạy ra bốc vào là đầy đủ một mâm cơm thịnh soạn.
Nhà tuy khó khăn nhưng rất nề nếp, bữa nào cũng phải đông đủ cả nhà mới bắt đầu ăn, nếu bố hoặc mẹ đi chợ xa không về kịp sẽ được cất một phần để riêng. Bố luôn dạy chúng tôi phải ăn trông nồi ngồi trông hướng, bố dạy chúng tôi biết "học ăn, học nói, học gói, học mở". Bữa ăn gia đình không chỉ là nơi nạp năng lượng mà còn trở thành nơi truyền nhận những bài học giáo dục sâu sắc về đạo đức lối sống, là cách đối nhân xử thế, trở thành nét văn hóa không thể thiếu của gia đình.
Tôi nhớ như in những buổi trưa vàng tơ nắng mật, mẹ đi chợ mua được ít thịt xóc với đậu phụ, mùi hành mỡ thơm phức bay lên ,chưa đến bữa mà chúng tôi cứ đi ra đi vào canh cửa bếp để hít hà mùi thơm ấy. Đến bữa, mẹ gắp thức ăn cho bố và chia cho chị em tôi nhưng chẳng gắp cho mình. Bố lại gắp phần của bố qua bát cơm của mẹ. Chị em tôi cũng thi nhau gắp cho bố mẹ. Cả nhà cùng ăn tràn ngập tiếng cười thật ấm áp và thân thương.
Có hôm dưa cà quá bữa bị chua quá độ, mẹ cho lên bếp xào với mỡ lợn. Miếng cà se xém lại ngả màu tối thẫm. Mẹ nói hôm nay nhà mình ăn thịt bò khô. Mấy đứa em tôi vỗ tay cười tít mắt. Niềm vui nhỏ nhoi đơn sơ là thế, mà sao nửa cuộc đời tôi chẳng thể tìm thấy ở nơi đâu?
Lâu lâu nhà có bạn đồng ngũ của bố đến chơi, Bố mời ở lại dùng bữa với gia đình. Mẹ khéo léo dọn thành hai mâm, mâm khách ngồi trên giường, mẹ và chúng tôi ăn dưới bếp. Cỗ đãi khách chỉ hơn đĩa trứng gà ốp, một đĩa lạc rang và rổ rau sống nhỏ. Hai đứa em tôi cứ muốn chèo lên đòi ngồi cùng bố. Mẹ phải nịnh nọt dỗ dành mãi mới thôi. Bố tôi thường quen với việc "nhịn miệng tiếp khách". Bởi thế mà mỗi lần dọn mâm, hình như bố chỉ dám ăn chút rau dưa. Thức ăn vẫn còn đó bố vẫn để dành để khi xong bữa các con của bố có miếng ngon miếng ngọt.
Có lần đến giờ cơm tối nhưng bố mẹ còn đang dở dang công việc. Mấy chị em tôi xúm xít ngồi vòng tròn quanh mâm so đũa trước đợi bố mẹ. Chị cả kéo mấy đứa lại khẽ dặn dò: "Mấy đứa ăn ít thôi, để dành cơm cho bố mẹ ăn mai còn có sức đi làm, nhà mình mai hết gạo rồi". Bố vô tình nghe được nhắc chị không được nói các em như thế kẻo phải tội. "Càng bé càng phải ăn nhiều cho mau lớn". Bố đã nói rồi, vậy mà bữa đó mấy chị em mỗi người chỉ ăn đúng một lưng, bố mẹ bắt ăn thêm đều bảo no rồi. Chẳng biết có phải bụi gió bay vào không mà sao tôi thấy mắt mẹ nhạt nhoà hoe đỏ. Đêm ấy ,bố cùng cái điếu cày thao thức suốt canh thâu...
Bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, cả gia đình mình chẳng còn phải lo bữa no bữa đói. Nhưng nếp xưa nhà cũ con vẫn tạc dạ ghi lòng. Luôn trân trọng nâng niu từng khoảnh khắc xum họp của gia đình nhỏ. Con biết được rằng hạnh phúc chẳng cần kiếm tìm ở đâu xa bữa cơm gia đình chính là niềm hạnh phúc. Con đã hiểu những bữa cơm đơn sơ ngày ấy sao lại ngon và đậm đà đến vậy. Vì nó được nấu bằng sự quan tâm đến mỗi thành viên trong cả gia đình, và hơn tất cả nó được nêm bằng gia vị của yêu thương.
Lê Thị Ngọc Lan


6. Hạnh Phúc
Lâu lắm rồi, tôi mới có dịp ngồi tụ họp với các bạn cùng lớp đại học sau 10 năm ra trường. Chúng tôi hỏi han, bàn luận say sưa về hạnh phúc của nhau. Đứa này khen ngợi, ngưỡng mộ đứa kia vì cho rằng bạn hạnh phúc hơn, còn mình thì kém may mắn, có khi chỉ toàn là bất hạnh… Biết thế nào là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn, đủ đầy bởi đứng ở góc độ khác nhau, mỗi người lại có quan niệm khác nhau về hạnh phúc.
Nếu cắt nghĩa một cách chi li thì có thể hiểu hạnh phúc là trạng thái cảm xúc của con người khi ta thỏa mãn một nhu cầu nào đó mang tính trừu tượng. Đó là một khái niệm thuộc phạm vi đời sống tinh thần của con người. Và theo đó, mỗi người đều cố vun đắp, theo đuổi hạnh phúc bằng nhiều cách khác nhau. Người thì cho rằng có nhiều tiền là hạnh phúc nhất. Người lại bảo được mọi người coi trọng, yêu thương mới là hạnh phúc. Một số người lại quan niệm, chỉ cần được làm điều mình thích đã là hạnh phúc rồi...
Tôi đã có dịp chứng kiến rất nhiều niềm hạnh phúc xung quanh mình. Suy cho cùng thì tùy thuộc vào hoàn cảnh, điều kiện sống của mỗi người mà niềm hạnh phúc được định lượng khác nhau. Đó là niềm hạnh phúc của một người làm vợ, làm mẹ, làm con dâu trong một gia đình chẳng khấm khá gì nhưng chỉ cần được chồng hết mực yêu thương, sẻ chia trách nhiệm; được mẹ chồng cảm thông, ủng hộ; được con cái hiếu thảo, chăm ngoan. Đó là nụ cười rạng rỡ trên những khuôn mặt của người làm được những điều tốt đẹp cho người khác. Những người luôn lấy việc thiện, việc nghĩa làm phương châm sống trong đời, là niềm hạnh phúc cho đi mà không cần nhận lại. Với nhiều người, hạnh phúc lại bắt đầu từ những gian khó trong cuộc sống. Từng ngày, từng giờ, họ lao động, phấn đấu, cống hiến để nhận ra ý nghĩa lớn lao của cuộc đời mà thêm quý trọng những ngày đã qua và biết hướng đến những ngày phía trước.
Có lẽ vì sinh ra trong một gia đình nghèo nên từ bé, hạnh phúc với tôi thật đơn giản. Đó là những ngày đi học về, tôi được mẹ dành cho một chén cơm trắng nóng hôi hổi ủ trong chăn ấm ngày đông. Đó là khi mùa thi đến, cốc chè đậu xanh mát lịm mẹ đưa tận tay càng tiếp thêm tinh thần cho tôi vượt qua những thử thách khó khăn. Đó là ngày sinh nhật tôi, chồng tôi tự tay nấu một bữa ăn “thịnh soạn” dù những món ăn ấy hình thức còn rất vụng về. Đó là những ngày tôi mới sinh con đầu lòng, anh đã thức suốt đêm dỗ dành, trông con cho tôi ngon giấc. Nụ cười ấm áp cùng lời nói yêu thương của anh đủ để tôi thấy mình thật diễm phúc. Rồi khi hai con dần lớn lên, dù vẫn đi ở trọ nhưng hàng ngày, sau khi hoàn thành công việc cơ quan, về nhà sum họp, tiếng cười, tiếng nói của tất cả thành viên gia đình đã kết nối chúng tôi thành một mái ấm yêu thương.
Đôi khi, hạnh phúc là những gì thật giản đơn và gần gũi với chúng ta. Vậy mà ta đã lãng quên hay cứ mải mê kiếm tìm.
An Viên


7. Ngày Hạnh Phúc
Tháng ba này có một ngày gọi là ngày Hạnh phúc. Tất cả chúng ta vừa trải qua những ngày đầu năm mới đầy những khó khăn, phiền não trong làn sóng của năm Covid thứ 2 buồn bã. Đời sống hậu đại dịch chính là một trạng thái bình thường mới. Đây là khái niệm rất mới trong hoàn cảnh mới như thế này và ta được nghe nhắc đến nhiều nhất. Nhưng làm thế nào để sống bình thường mới và được hạnh phúc? Câu hỏi cứ quẩn quanh, thường trực khiến chúng ta cảm thấy thực sự bối rối khi nghĩ về nó.
Cuộc sống của chúng ta đã thay đổi rất nhiều kể từ khi con virus quái ác kia hoành hành khắp thế giới. Sự xâm nhập của nó luồn lách vào từng ngóc ngách của đời sống, bẻ ngoặt những thói quen, những bình yên, hạnh phúc, niềm vui thú của cuộc sống. Có những điều tưởng đơn giản nhất như gặp gỡ nhau, trò chuyện, uống cà phê, đi du lịch với bạn bè... mà cũng còn khó thực hiện. Tôi vẫn nhớ buổi đầu tháng 3 khi trẻ con được đi học trở lại sau chuỗi ngày nghỉ Tết dài vì bệnh dịch. Trẻ nhỏ vui vẻ, người lớn mừng ra mặt, tiếng còi xe, tiếng í ới gọi nhau, lời bài hát ở khu trường cạnh nhà tôi vang lên rộn rã đáng yêu quá. Những thanh âm tưởng đơn giản vậy thôi mà phải chờ rất lâu mới có được. Nhịp sống trở lại trong nhịp điệu bình thường mới. Thật sự chỉ khi đứng trong chuỗi ngày mà những gì bình thường nhất bị đảo lộn, ta mới thấu tỏ niềm hạnh phúc của những điều bình thường, giản dị và hiển nhiên ấy lớn lao đến nhường nào. Chỉ mong sao vẫn giữ được sự bình yên và hạnh phúc đó.
Có những buổi sáng mát trong, lòng cảm thấy rất quá đỗi bình yên, thấy thật nhẹ nhàng, thư thái trong tâm hồn. Sự yên ả giữa những bộn bề lo lắng, giữa nhịp sống vẫn thả trôi ngoài kia, giữa những thay đổi trong đời sống, trong những thói quen thường nhật. Tự dưng, tôi lại có khái niệm sống chậm lại, trân trọng hơn những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Ngủ sớm, dậy sớm. Ăn uống đầy đủ hơn, không phải cuống cuồng với bữa sáng vội vã, bữa trưa nhanh gọn. Tôi tập thể dục nhiều hơn, đọc mỗi ngày. Trước đây, có những quyển sách tôi quăng quật, trầy bẩy đọc mãi vẫn không xong thì bây giờ tôi hệ thống lại, đọc liền một mạch, cảm thấy như được khai tỏ trở lại giống hồi còn trẻ chỉ ăn, ngủ với sách vậy. Rồi tôi dành thời gian trồng một vài cây hoa trên sân thượng, chơi cùng các con nhiều hơn, để ý giảm bớt thời gian trên điện thoại và máy tính, vui vẻ trong mỗi việc làm nho nhỏ như lau dọn nhà cửa, đi chợ, nấu ăn, trồng cây, đi bộ,... Dường như việc tập trung bản thân trong mỗi điều giản dị khiến mỗi ngày sống trở nên quan trọng và hạnh phúc trong khi không làm việc gì quá quan trọng cả.
Trên đường phố bắt gặp nhiều hơn nụ cười của những đôi uyên ương sáng bừng hạnh phúc. Mùa xuân, mùa của những yêu thương, của hạnh phúc lứa đôi được vun đầy. Đặc biệt, mùa hạnh phúc trong một trạng thái bình thường mới như thế này cũng mang một ý nghĩa thật lạ lùng, khác biệt. Tuy có giản tiết đi nhiều những nghi thức, thủ tục rườm rà khác thì cũng không làm sao ngăn nổi ánh dương hạnh phúc ngập tràn khuôn mặt họ. Một sự khởi đầu mới, cho một hành trình mới. Có thể trong hành trình đi tìm hạnh phúc đó sẽ có biết bao chông gai, sẽ có những hạnh phúc hay khổ đau, sẽ có những đắm say hay phai nhạt... Nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì trong trái tim chúng ta vẫn còn lại những khát khao yêu thương, đưa ta về những miền thương mến nơi có ngôi nhà hạnh phúc và những đứa trẻ kháu khỉnh...
Đêm về nhanh hơn và cũng dài hơn.
Những bữa cơm tối trong căn hộ nhỏ ấm áp quá, bình yên quá. Hạnh phúc được cảm nhận nhẹ nhàng hơn trong sự bằng lòng thoáng đạt. Cuộc sống sẽ thật giản đơn khi ta biết chừng mực không quá nhiều đòi hỏi. Lòng ham muốn thái quá sẽ triệt tiêu niềm hạnh phúc bình dị của con người. Đôi khi điều giản dị đó chẳng phải ai cũng muốn chấp nhận. Tôi đọc ở đâu đó một câu như thế này, không có con đường nào đi đến hạnh phúc cả. Hạnh phúc chính là con đường chúng ta đang đi. Hạnh phúc là hành trình chứ không phải là điểm đến. Không một giờ phút nào quý giá cho bằng hiện tại. Do đó hãy trân trọng, yêu quý và hưởng thụ mọi phút giây hạnh phúc mà ta có được.
Đời sống ồn ào ngoài kia đang cuốn con người vào vòng quay tất bật. Trong dòng chảy vô tình ấy có ai thấy thực sự lẻ loi và cô độc. Nhưng sẽ không có sự cô đơn khi bạn ở trong tổ ấm hạnh phúc của mình. Xuân mang yêu thương đong đầy. Hạnh phúc chỉ đến với ai cảm nhận được vẻ đẹp của nó. Mở lòng ra đón nắng sớm vào nhà, ta đã, đang và sẽ đi giữa những miền nhung nhớ, giữa gió mùa xuân tươi mới cùng những hạnh phúc, bình yên.
Yến Minh


8. Đời Hạnh Phúc
Dường như trong cuộc đời bất cứ ai cũng muốn theo đuổi, kiếm tìm HẠNH PHÚC cho riêng mình, bằng cách này hay cách khác. Phải chăng hạnh phúc là khi ta giàu có, hạnh phúc là khi ta thành công? Hạnh phúc là những điều giản đơn, hay bình yên mới là hạnh phúc của chính ta? Bởi ai cũng muốn cuộc đời mình được hạnh phúc.
HẠNH PHÚC của tôi khi còn nhỏ, là những ngày đi học về (nhất là hôm nghỉ tiết được về sớm) cùng ba bốn đứa bạn gom được một chút tiền mua đủ chiếc kẹo lạc để ăn chung cùng nhau. Mỗi đứa cắn một miếng thật nhỏ thì mới đủ chia, nhưng sao nó ngon và ngọt ngào đến thế!
Tôi chỉ muốn nhai mẩu kẹo đó mà không muốn nuốt ngay, muốn được kéo dài mãi sự ngọt ngào đang dần tan chảy trong khoang miệng…
HẠNH PHÚC của tôi là những lần được mẹ cho đi ăn cháo trai vào dịp cuối tuần trong ngày mùa đông rét căm. Ăn bát cháo còn đang nóng hổi với vị ngọt của thịt trai, vị hăng của hành, vị thơm của rau răm và nhất là vị cay cay thơm nồng của hạt tiêu đến nức mũi. Tôi vừa ăn vừa xuýt xoa, phần vì nóng, vì cay, vừa nghe gió mùa đông không thôi đùa giỡn ù ù thổi bên tai, quẩn quanh bên bếp lửa của bà bán cháo như không nỡ dứt ra. Sao có thể ngon như như thế này trong mùa đông kéo dài rét lạnh!
Nhưng giờ đây đôi khi ngẫm lại, HẠNH PHÚC thật đơn giản, đơn giản đến mức khiến ta phải hoài nghi về hạnh phúc. HẠNH PHÚC có thể là ăn một bữa ăn ngon trong mùa đông lạnh giá, hay là lúc đói khi cùng với đám bạn chia nhau ăn chung một cái kẹo lạc.
Tôi nghĩ, HẠNH PHÚC là hai từ rất trừu tượng, chỉ là một trải nghiệm hoàn toàn mang tính cá nhân. Chính vì vậy ta không thể lấy hạnh phúc của mình ra để đo lường hạnh phúc của người khác. Càng đừng thấy vì họ nghèo hơn mình hay họ kém hơn mình về chức tước, địa vị mà cho rằng mình hạnh phúc hơn họ. Trong tất cả các mối quan hệ có tốt đẹp, có hạnh phúc hay không đều dựa trên nền tảng của sự lương thiện và tình chân thành. Nếu ta giàu có mà suốt ngày phải tranh đấu tới ngược, tới xuôi thì thà nghèo mà được thanh thản, được bình yên. Đến lúc đấy sẽ hiểu HẠNH PHÚC không phải là có được bao nhiêu, mà chính là ta đã biết bằng lòng với những gì ta có. Bởi thời gian trôi nhanh lắm. Con người ta khi đã già thì dường như quan niệm về hạnh phúc cũng sẽ thay đổi theo thời gian.
HẠNH PHÚC của tôi, khi đưa các con ra công viên chơi, đứa con gái ba tuổi nhìn thấy những bông hoa dại trên thảm cỏ xanh mướt, nó reo lên ... Bố ..! Bố ơi ..! Một bông hoa ... hai bông hoa ... nhiều hoa thế ..! Và thế là con gái lũn cũn hí húi ngắt từng bông hoa nhỏ xíu đặt vào lòng bàn tay của bố. Vừa đưa vừa nói, đẹp chưa bố! Nhìn ánh mắt con gái trong veo, cái miệng cười tươi thích thú, cái tay nhỏ xíu khi đặt những bông hoa nhỏ mùa xuân vào tay bố mà tôi thấy lòng mình thật hạnh phúc. Bởi các con chính là những thiên thần, là mùa xuân nho nhỏ của các bố mẹ.
Đến khi con gái được 6 tuổi, có lần đang dắt tay con gái đi dạo gần nhà, nó vội buông tay bố bèn chạy tới lùm cỏ ven đường reo lên. Bố ơi hoa kìa, đẹp thế! Con thích hoa nhỏ màu tím xinh thế này thôi bố ạ. Tôi quay ra nhìn bông hoa nó vừa hái, nhìn kỹ mới thấy vì rất nhỏ. Con tặng hoa cho bố này! Và nó khẽ khàng đưa bông hoa bé xíu màu tím vừa hái vào trong tay bố. Nó vui vẻ nói tiếp, hoa này nhỏ nhưng đẹp nhỉ bố nhỉ…Bố có thích không? Tôi gật đầu thơm má con gái, cẩn thận cầm bông hoa nhỏ trong tay rồi nhìn vào mắt con gái. Phát hiện ra điều gì, ngay lập tức nó nói. Ơ bố ơi…Con nhìn thấy con ở trong mắt bố đấy, nhỏ thôi nhưng rất rõ! Giọng nó trong trẻo. Bố có nhìn thấy bố ở trong mắt con không? Đúng là tôi nhìn thấy như con gái nói thật. Nó vui vẻ hỏi tiếp, sao con lại nhìn thấy con ở trong mắt bố nhỉ? Tôi khẽ thơm con gái thêm lần nữa rồi xoa đầu nó nói, khi con người ta thực sự yêu thương nhau, thực sự hạnh phúc thì sẽ nhìn thấy hình mình ở trong mắt nhau đấy con ạ. Thế à! Con gái ngạc nhiên hỏi lại rồi mỉm cười thú vị. Tôi nhìn thấy mắt nâu của con gái còn có thêm màu của nắng, thật ấm áp, dù hôm nay trời nhiều mây.
Con gái rất hay hái hoa tặng cho bố mẹ, gần như mỗi lần đi đâu chơi, cứ nhìn thấy hoa là nó lại hái tặng cho bố, cho mẹ. Con gái thích hoa dại bên đường, thích những bông hoa nho nhỏ tim tím như bông hoa chiều nay vừa hái tặng bố.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những khoảnh khắc đời thường, đơn sơ giản dị vậy thôi. Có rất nhiều người tìm kiếm HẠNH PHÚC ở những điều xa xôi, nhưng đâu biết rằng chẳng có con đường nào là dẫn đến hạnh phúc cả. Vì hạnh phúc chính là con đường ta đang đi, có điều nếu cảm nhận được thì ta sẽ hạnh phúc, hạnh phúc chính là khi con người ta biết cảm nhận.
Đối với tôi, khi mình được sống, được hít thở bầu không khí của thế giới này thì đó cũng là HẠNH PHÚC rồi ! Hạnh phúc cuộc đời tôi là như vậy.
Tôi và cuộc đời đã mỉm cười với nhau.
20/3/2022
Lê Minh


9. Hạnh Phúc Chẳng Ở Đâu Xa
Nhiều người vẫn luôn tự huyễn hoặc bản thân về những thứ hạnh phúc xa xỉ, mộng mơ và ngoài tầm với. Thực ra hạnh phúc có ở đâu xa đâu, hạnh phúc chính là những điều bình dị xảy ra xung quanh chúng ta mỗi ngày mà bạn chẳng hề biết.
Quan điểm về hạnh phúc của mỗi người một khác nhau. Tuy nhiên đối với tôi, hạnh phúc đôi khi đến từ những điều bình dị quen thuộc. Có đôi lúc, một cuộc gọi khi đêm muộn, những bữa cơm nóng hổi mỗi ngày hay những cái nắm tay ủ ấm lại khiến một ngày mệt mỏi của bạn trở nên dễ thương biết bao. Những điều ngọt ngào ấy đến bên chúng ta mỗi ngày, nhẹ nhàng lặng yên như từng hơi thở, song nếu thiếu đi thì trái tim chúng ta sẽ chẳng thể an yên…
Thử nhớ lại một lần trong đời xem, bạn đã hạnh phúc thế nào khi nhìn nụ cười của những người thân yêu xung quanh mình nhỉ? Bạn đã hạnh phúc làm sao khi chính tay mình vun trồng một khóm hoa đến ngày chớm nở, hạnh phúc đã đến như thế nào khi bạn có thể thức dậy trong ánh nắng sớm mai và đón chào ngày mới bằng tâm trạng vui tươi rộn ràng.
Thứ hạnh phúc đó đến từ những điều ngọt ngào nhỏ nhặt mỗi ngày, tích góp từng chút một những nụ cười, những niềm vui trong ngày để mang đến cho bạn những kỉ niệm đầm ấm nhất, vui vẻ nhất. Không phải ai cũng có được những thứ hạnh phúc ấy. Điều mà bạn đón nhận hằng ngày, có thể bạn không nhận ra đó là một thứ hạnh phúc, nhưng đối với người khác, thì đó lại là cả một niềm ước mơ xa xôi…
Nhiều người vẫn luôn nghĩ, hạnh phúc hẳn là khi ta đạt được những ước mơ, những hoài bão, những đỉnh cao khát vọng không ai có thể với đến. Thế nhưng bạn có từng nghĩ rằng, rồi nếu một ngày khi bạn đã đạt được những ước mơ đẹp đẽ ấy, để rồi nhìn lại xung quanh mình không có lấy một bóng hình quen thuộc, liệu lòng bạn có buồn hay không…?
Trân trọng những thứ hạnh phúc bình dị ngay trước mắt, vì thiếu đi nó, bạn cũng không còn là bạn của ngày hôm nay nữa rồi. Tiền bạc hay vật chất cũng không thể đổi lại một người tri âm tri kỉ hay những năm tháng khỏe mạnh của mẹ cha. Không một ai có thể đơn độc một mình sống trên đời mà có được hạnh phúc, bởi vì sau cùng, hạnh phúc chẳng ở đâu xa mà từ chính tình yêu đến từ những người xung quanh mỗi chúng ta mà thôi.
Yêu thương cho đi là yêu thương nhận lại. Bạn cho đi bao nhiêu, thì sẽ nhận lại bấy nhiêu. Khi bản thân mình có nhiệm vụ lan tỏa đi những yêu thương bình dị ấy đến mọi người, thì thứ hạnh phúc bạn nhận về đủ để khiến cho con tim bạn ấm áp, nụ cười sẽ mãi nở trên môi và trái tim như được lấp đầy bằng thứ tình cảm ấm nóng.
Trước khi tìm kiếm đến những thứ hạnh phúc quá xa vời ngoài tầm với, hãy học cách gìn giữ và bảo vệ những hạnh phúc bình dị ở xung quanh mình. Gìn giữ những cảm xúc trong sáng, những tình cảm thuần khiết ấy, để tạo cho mình những nguồn động lực, những sức mạnh tinh thần riêng! Và rồi cũng sẽ đến một ngày, bạn hiểu được rằng, thì ra hạnh phúc lại giản đơn đến thế…
Minh Hoài


10. Bao Giờ Chúng Ta Mới Hạnh Phúc
Bạn sẽ khá bất ngờ khi nhận ra, rất nhiều người hẹn vào ngày mai. Mà ngày mai là bao giờ chính họ cũng không biết. Bởi ngày mai luôn ở thì tương lai. Chưa bao giờ ở hiện tại.
Chúng ta đi làm cả ngày, thậm chí tăng ca đêm ngày, cũng chỉ vì nghĩ ngày mai sẽ hạnh phúc hơn hôm nay. Ngày mai sẽ có thứ này, có thứ kia. Ngày đó sẽ là ngày hạnh phúc.
Bạn sẽ trì hoãn hạnh phúc chân thực của chính bạn, cho đến ngày bạn nhận ra. Hiện tại mới là tất cả những gì bạn có.
Không ai có thể đoán trước tương lai cả. Tất cả đều nằm trong hiện tại, trong bàn tay và trái tim bạn.
Bạn có thể học cách bằng lòng với hiện tại. Đồng thời xây dựng nó theo hướng tích cực nhất mà bạn biết. Đó chính là sống trong thiện pháp. Rồi bạn sẽ bất ngờ khi cả hành trình là những điều rất thú vị. Rằng đích đến chẳng còn quá quan trọng nữa. Quan trọng là trong hành trình trải nghiệm cuộc sống của chính bạn, bạn đã học được bao điều thú vị.
Khi bạn thôi không còn trông chờ vào tương lai. Khi bạn thôi không còn dán nhãn đúng sai, tốt xấu hay được mất cho thế giới. Khi đó bạn mới thực sự hạnh phúc trong hiện tại.
Nguồn: phatdaovothuong

