Top 10 Câu chuyện tình yêu đơn phương đầy cảm xúc
1. Em sẽ mãi yêu anh.
Em đã lầm lỡ trước những quyết định sai lầm của chính mình. Cuộc đời đã dạy em quá nhiều bài học, và em nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo ảnh. Em yêu anh nhiều hơn những gì em có thể diễn tả, nhưng tình yêu ấy chẳng bao giờ đủ với anh. Anh đã để lại trong em một vết thương lòng sâu thẳm, một nỗi đau không thể nguôi ngoai. Em biết mình không có quyền đòi hỏi hay trách móc, nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh mãi là ký ức đau đớn nhất.
Lần đầu tiên em hiểu rõ nghĩa của hai chữ "tuyệt vọng". Sự thật phũ phàng đã kéo em ra khỏi ảo mộng. Em, một người phụ nữ mạnh mẽ, đã trở nên yếu đuối và tan chảy trong vòng tay anh. Em đã tự thiêu cháy mình bằng thứ tình yêu đầy đam mê và tội lỗi, cảm nhận hạnh phúc trong nỗi đau.
Anh là ngọn lửa cuồng nhiệt, và em chìm đắm trong từng khoảnh khắc bên anh, ngọt ngào nhưng cũng đầy đau đớn. Anh không phải người đầu tiên em yêu, nhưng anh sẽ mãi là người em yêu nhất, dù biết rằng anh không bao giờ thuộc về em. Em sẽ yêu anh trong tuyệt vọng, trong đau khổ, và rồi em sẽ bước đi, mang theo trái tim tan nát và ký ức về anh. Em chúc anh hạnh phúc, dù đó là điều em không bao giờ có được.


2. Tâm sự...
Tôi, một cô học sinh lớp 7 bình thường, không tự nhận mình xinh đẹp nhưng cũng có chút dễ thương. Học lực khá, không xuất sắc, chỉ biết cuồng nhiệt với TFBOYS và hay cãi bướng với người lớn. Còn hắn, một chàng trai cấp 3 hoàn hảo trong mắt tôi: học giỏi, đặc biệt là môn Hóa, luôn lễ phép và đam mê nhạc Trung Quốc. Hai chúng tôi khác biệt hoàn toàn, nhưng hắn là cả thế giới mà tôi khao khát.
Chúng tôi cách nhau hơn 1000km. Mỗi ngày, tôi chỉ biết ngắm hắn qua màn hình điện thoại, muốn nhắn tin nhưng không đủ can đảm. Tôi biết rất nhiều về hắn, nhưng hắn chẳng biết gì về tôi. Tôi mơ một ngày được gặp hắn, để thốt lên rằng: "Anh à, em yêu anh". Nhưng định mệnh cứ đẩy chúng tôi xa nhau mãi.
Tôi tưởng tượng bàn tay hắn ấm áp, nụ cười tỏa nắng, và vòng tay rộng lớn để ôm lấy ai đó. Mỗi lần hắn buồn, tim tôi đau nhói. Mỗi lần hắn vui, tôi cũng hạnh phúc theo. Tôi sợ nhất là ngày thế giới của hắn thuộc về người khác. Tôi không sợ khổ cực, chỉ sợ mất hắn.
Một ngày nào đó, tôi sẽ gặp hắn. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ là bạn hoặc hơn thế. Nếu không, chúng tôi sẽ mãi là người lạ. Tôi chỉ muốn nói với hắn: "Đừng bao giờ trả thanh xuân lại cho em, anh nhé!".


3. Bạn cùng lớp
Tôi và cô ấy là bạn cùng lớp từ hồi lớp 8. Trước giờ, tôi chưa từng để ý đến ai nhiều như vậy, nhưng cô ấy đã khiến tôi rung động. Tôi cảm thấy lòng mình bồn chồn, liền tâm sự với mấy đứa bạn thân. Ai ngờ, thằng bạn ngồi kế tôi lại đi kể với bạn thân của cô ấy. Tôi không hiểu sao cô ấy không phản ứng gì, liệu cô ấy đã biết từ trước, hay cô ấy cũng có chút tình cảm với tôi? Hay... cô ấy đã có người yêu rồi?
Ngày nào tôi cũng đi học, nhìn cô ấy từ xa, cảm giác khoảng cách giữa chúng tôi thật xa vời. Tôi quyết định xin Facebook của cô, may mắn là không bị phát hiện. Từ đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đến mức cả đêm không ngủ được. Trên lớp thì ngại ngùng, nhưng về nhà nhắn tin như đã thân quen từ lâu.
Một ngày, cô ấy bảo tôi rằng cô ấy đã biết tôi từ hồi cấp 1. Tôi cảm thấy mình thật vô tâm, người mình thích ở ngay bên cạnh mà không hề hay biết. Rồi một ngày, tôi thấy một chàng trai đứng đợi cô ấy trước lớp. Tôi tưởng là bạn bè, nhưng cô ấy lại vui vẻ tiến về phía anh ta. Tôi chết lặng, cảm giác đau đớn, cô đơn tràn ngập trong lòng. Tôi đã khóc, nước mắt rơi không ngừng.
Tôi quyết định tỏ tình với cô ấy, dù biết sẽ không nhận được tình cảm. Tôi nhắn: "Trước giờ chưa cô gái nào cho tôi cảm giác như bà". Cô ấy trả lời: "JF". Tôi không hiểu ý nghĩa, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hôm sau, tôi định hỏi cô ấy "JF" là gì, nhưng cô ấy nghỉ học liên tục. Tôi lo lắng, tìm hiểu thì biết cô ấy đã rút hồ sơ đi du học. Chuyến bay của cô ấy đã cất cánh, và tôi vẫn không biết "JF" nghĩa là gì.


4. Anh trai và em gái
Em biết đến anh qua mạng xã hội, nhờ một người chị quen. Cái tên anh nghe thật đặc biệt, và anh là người chủ động nhắn tin cho em. Chúng em trò chuyện rất lâu, nhưng mối quan hệ chỉ dừng lại ở anh trai và em gái. Một mối quan hệ mập mờ, nhưng ngọt ngào đến lạ. Anh luôn quan tâm em hơn một người anh trai bình thường. Anh nhắn tin mỗi ngày, gọi điện mỗi tuần, la mắng khi em chưa ăn, và lo lắng khi em không nhấc máy. Mọi người bảo đó là tình yêu, nhưng họ đã nhầm. Với em, anh chỉ là anh trai.
Một năm sau, anh giới thiệu bạn thân của anh cho em. Người ấy tỏ tình với em, và anh bảo: "Nó tốt, quen đi". Anh lo cho em, sợ em không hạnh phúc. Nhưng rồi bạn thân anh lại thích người khác. Anh đã từ bỏ người bạn ấy vì em. Có phải đó là hành động của một người anh trai? Em vẫn thắc mắc.
Anh luôn bên em, dù là lúc vui hay buồn. Anh giúp em từ bỏ thói quen xấu như uống bia, hút thuốc. Anh thích hoa hướng dương, và em cũng thích. Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn thấy hoa hướng dương, lòng em lại đau.
Khoảng cách giữa chúng em xa xôi, nhưng em vẫn hy vọng một ngày được gặp anh. Rồi một ngày, em nhận được tin nhắn: "Tao chỉ còn tầm một tháng". Em sợ hãi, chỉ mong đó là trò đùa. Nhưng sự thật phũ phàng, anh đã ra đi mãi mãi.
Em vẫn nhắn tin cho anh mỗi ngày, kể lể, thú tội, chỉ mong một ngày nhận được hồi đáp. Em nhớ anh, nhớ những ngày tháng ngọt ngào bên nhau. Anh mãi là người anh trai tuyệt vời nhất của em.


5. Yêu và chờ
Hôm nay, tôi ngồi bên bãi biển, lặng lẽ nhìn ra xa. Ánh hoàng hôn nhạt nhòa khiến lòng tôi thêm buồn. Tôi nhớ anh, nhớ đến mức tim như tan nát. Anh đến cuộc đời tôi một cách lặng lẽ, rồi từ từ chiếm trọn trái tim tôi. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm không thể quên. Anh mang đến cho tôi sự ấm áp mỗi khi trò chuyện, dù vui hay buồn, chỉ cần được tâm sự với anh, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Là con gái, đôi lúc tôi cũng hờn giận, ghen tuông, nhưng điều đó càng khiến tôi yêu anh nhiều hơn.
Tiếng sóng biển êm đềm, như muốn an ủi tôi. Sóng vỗ nhẹ vào chân, như hiểu được nỗi lòng tôi. Tôi nhớ anh, nhớ khuôn mặt, nụ cười, giọng nói của anh. Nhưng khoảng cách ngàn cây số khiến tôi mệt mỏi và cô đơn. Yêu xa là thế, nhưng anh vẫn thường nói: "Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi".
Tin tưởng một người không ở bên cạnh thật khó. Tôi luôn tự hỏi: "Anh đang ở đâu? Anh làm gì? Anh có nhớ tôi không?". Những câu hỏi ấy khiến tôi bế tắc. Từ ngày yêu anh, tôi yêu luôn cả cái màn hình máy tính, chờ đợi tin nhắn từ anh mỗi ngày.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi hồi hộp không ngủ được, chỉ chờ tin nhắn: "Anh đến nơi rồi". Sự chờ đợi suốt một năm cuối cùng cũng được đền đáp. Tôi muốn chạy đến ôm anh thật chặt. 4h sáng, tôi đếm từng giây, mong được nhìn thấy gương mặt anh.
Cái ôm và nụ hôn đầu tiên thật ấm áp, ngọt ngào. Được nằm trong vòng tay anh, tôi hạnh phúc vô cùng. Nhưng thời gian quá ngắn ngủi, tôi chưa kịp gặp anh nhiều đã phải chia tay. Ngày cuối cùng, tôi không dám gặp anh vì sợ mình không đủ dũng cảm để tiễn anh đi. Tôi khóc rất nhiều, tự hỏi: "Tại sao định mệnh lại trớ trêu như vậy?".
Giờ đây, tôi vẫn ngồi đây, một mình bên biển, chờ đợi ngày được gặp lại anh. Dù biết anh sẽ chẳng quay lại, tôi vẫn đợi, vì tình yêu này là thật lòng.


6. Yêu đơn phương
Cách đây không lâu, em từng tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ yêu đơn phương ai nữa. Cảm giác ấy, vừa buồn tủi vừa cô đơn, em không muốn trải qua lần nữa. Em không muốn tự mình cười, tự mình vui, tự mình nuôi hi vọng rồi lại tự mình dập tắt nó. Nhưng rồi em đã lỡ yêu đơn phương anh.
Nói ra thì lỗi cũng tại em. Em hay mộng mơ, dễ rung động và cũng dễ mềm lòng. Có lẽ vì lâu rồi em chưa gặp ai khiến em thoải mái trò chuyện, cười đùa như anh. Nhưng thật ra, có lẽ em chỉ “say nắng” anh thôi. Ừ, chỉ là say nắng thôi mà.
Bạn bè bảo em: “Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên”. Nhưng em không thích. Em biết ý trời và ý em chưa bao giờ trùng khớp. Em có thể thành công trong nhiều thứ, nhưng chuyện tình cảm thì luôn lận đận. Em khóc nhiều hơn cười, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Vì thế, lần này em sẽ làm theo ý mình.
Em sẽ để cảm xúc của mình tự nhiên nhất có thể. Em sẽ say nắng anh vài ngày, vài giờ, hay chỉ vài phút thôi. Em sẽ để trái tim mình rong ruổi tự do, rồi nó sẽ trở về. Em sẽ mơ mộng thêm một chút nữa, rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Em biết rõ kết quả nếu em thích anh. Xung quanh anh luôn có nhiều người, còn em chỉ như hạt cát nhỏ bé. Có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Cuộc sống vốn dĩ là vậy. Người yêu nhiều hơn sẽ luôn chịu phần thiệt thòi.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Cơn say nắng này cũng sẽ tan biến. Rồi anh và em sẽ trở lại làm bạn tốt, hoặc ít nhất là người quen. Rồi một ngày, em sẽ nhìn lại và mỉm cười, vì đã có lúc em quý anh hơn cả một người bạn.
Nếu anh đọc được những dòng này, em tin rằng anh sẽ không biết, người em thích đơn phương – chính là anh.


7. Người con gái tôi yêu
Người con gái tôi yêu, em không yêu tôi. Em yêu một cậu bé cùng tuổi, người mà mỗi lần nhắc đến, đôi mắt em lại ánh lên niềm vui. Tình cảm đầu đời của em trong trẻo như giọt sương sớm, ngọt ngào và không chút nghi ngờ. Em của tôi mộng mơ, và tình yêu của em cũng được vẽ nên bằng những sắc màu tươi sáng.
Em bảo rằng khi đi bên cậu ấy, em lo lắng, đôi tay nắm chặt, môi mấp máy không thành lời. Còn khi đi bên tôi, em ríu rít như chim chích chào mừng nắng mới. Em dịu dàng, nhẹ nhàng như làn sương sớm bên cậu ấy, nhưng bên tôi, em trẻ con, dễ tổn thương. Em nói em thích mưa, vì mưa gột rửa nỗi buồn. Em cười bảo tôi là nắng, còn cậu ấy là gió. Nắng luôn bên em, còn gió thì khó nắm bắt.
Nhưng cơn gió ấy đã khiến em khóc nhiều quá, như những chiều mưa dài không dứt. Tôi không thể đến bên em, không thể lau đi nước mắt của người con gái tôi yêu. Em quá mong manh, quá nhạy cảm, và tôi ghét điều đó. Tôi ghét vì em dễ bị tổn thương, ghét vì em hay suy tư, ghét vì nước mắt em làm tim tôi đau nhói.
Em thường nhắn tin cho tôi khi lòng đầy suy nghĩ. Em gọi điện, hát cho tôi nghe những bài hát khiến tim tôi thắt lại: "Đã có lúc em ước phải chi đừng nên yêu anh, để hôm nay em không phải xa anh, phải ôm nỗi nhớ...". Tôi nghe tiếng em khóc, nước mắt em rơi, và tim tôi lặng đi.
Em bảo em ghét mưa, vì mưa quá lạnh lẽo. Em từng yêu mưa, từng đi trong mưa với chiếc ô hồng, từng kể cho tôi nghe về những cơn mưa rào mùa hạ, mưa bụi mùa thu. Nhưng giờ đây, em chỉ thấy mưa là nỗi cô đơn. Em khóc trong mưa, để không ai thấy nước mắt mình. Em vẫn cứng đầu, bướng bỉnh, và tôi yêu em vì điều đó, dù nó khiến tôi đau lòng.


8. Mối tình đơn phương hóa ngàn năm
Đến một ngày, tôi chợt nhận ra hình ảnh của “Ngốc” trong tôi đã quá lớn, như một gánh nặng đè lên trái tim. Hơn 7 năm qua, tôi luôn mang trong lòng một cảm giác khó tả, thứ mà “Ngốc” vẫn gọi là “đơn phương”. 7 năm, có lúc hạnh phúc, có lúc mệt mỏi, nhưng hình ảnh ấy chưa bao giờ phai nhạt. Tôi luôn tự nhủ rằng “Ngốc” chưa từng nghĩ về tôi, nhưng càng cố kìm nén, cảm xúc lại càng trào dâng.
Đã có lúc tôi muốn dập tắt cảm giác này để tìm một chân trời mới, nhưng lòng tôi không thể thoải mái. Cảm xúc ấy lại quay về, ngày càng lớn hơn. Đôi lúc, “Ngốc” có những hành động khiến tôi chết lặng, nhưng vì quá thân thiết, tôi không biết đó là tình bạn hay điều gì khác. Tôi cố né tránh “Ngốc”, sợ cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng mỗi khi “Ngốc” gặp khó khăn, tôi lại không thể ngăn mình chạy đến bên cạnh, giúp đỡ. Mỗi lần như thế, hình ảnh “Ngốc” lại lớn thêm trong tôi.
Khi “Ngốc” than thở, tim tôi như thắt lại, như chính mình đang trải qua nỗi đau ấy. Chúng tôi thân thiết hơn, nhưng với tôi, đó chỉ là tình bạn lâu năm. Tôi làm mọi thứ mà không mong “Ngốc” nhìn tôi khác đi. Tôi chỉ muốn “Ngốc” hạnh phúc.
Đã bao lần tôi đứng lặng nhìn người khác tỏ tình với “Ngốc”, ngưỡng mộ sự can đảm của họ. Còn tôi, tôi sợ mất đi tình bạn này nên chỉ biết kìm nén. Cho đến một ngày, tôi nhận thấy “Ngốc” có biểu hiện lạ, tôi muốn thổ lộ, nhưng lại thôi. Tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của “Ngốc”. Tôi chỉ cần nghĩ đến “Ngốc” là đã hạnh phúc, nhưng rồi lại đau lòng vì “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ khác về tôi.
Tôi mệt mỏi, vất vả. Tôi thật sự muốn “Ngốc” biết cảm xúc của tôi, dù chỉ một lần.


9. Em sẽ như gió biển!
Biển chiều lặng lẽ, sóng vỗ nhẹ nhàng, nhưng lòng anh lại trĩu nặng nỗi nhớ. Nhớ em, nhớ đến mức tim anh như tan nát. Anh không phải tình đầu của em, và em cũng chẳng phải tình cuối của anh, nhưng chúng ta đã xa nhau như cơn gió biển thoảng qua.
Chiều hôm ấy, anh thả mình trên bãi biển, hòa cùng tiếng sóng và làn gió mát. Anh gặp em, cô gái với đôi mắt đen huyền, mái tóc dài thướt tha, nụ cười duyên dáng với má lúm đồng tiền. Em đến nhẹ nhàng như cơn gió biển, làm lòng anh dịu lại ngay từ lần đầu gặp mặt.
Chúng ta quen nhau từ đó, những cuộc trò chuyện, những tin nhắn, những lần hẹn hò. Tình yêu của chúng ta lớn dần theo năm tháng, yên bình và ngọt ngào. Anh yêu em nhiều lắm, và dần quên đi mối tình đầu.
Một ngày, em hỏi anh: "Nếu chỉ còn bốn ngày để yêu em, anh sẽ chọn những ngày nào?". Anh trả lời: "Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông". Em lại hỏi: "Còn ba ngày?". Anh đáp: "Anh yêu em ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai". Em cười, hỏi tiếp: "Chỉ còn một ngày?". Anh nói: "Anh yêu em ngày anh còn sống".
Nhưng rồi một ngày, em như cơn gió biển, nhẹ nhàng bay đi. Em không còn liên lạc, không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại. Anh chỉ biết buồn, nhớ em, và cầu chúc em hạnh phúc bên tình yêu mới. Em ra đi, để lại trong anh nỗi nhớ khắc khoải, như cơn gió biển thoảng qua, nhẹ nhàng mà đau đớn.


10. Đừng đi!
“Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…”
Thu đã đến giới hạn chịu đựng của trái tim. Cô không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Cô chỉ muốn níu kéo Nam, người đàn ông cô yêu thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng không dám bày tỏ. Nam quá hoàn hảo, lịch thiệp và giàu có, với vô số người vây quanh. Còn Thu, cô chỉ là một cô giáo mầm non hợp đồng, không xinh đẹp, không nổi bật. Cô chỉ biết lẽo đẽo theo anh trai mình để được gặp Nam.
Từ trước đến nay, Thu chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn Nam. Cô khấp khởi mỗi khi anh gọi cô là “bé yêu”. Với Nam, cô chỉ là em gái của bạn thân. Nhưng với Thu, anh là cả thế giới. Cô chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình, sợ rằng sẽ đánh mất mối quan hệ mỏng manh này. Cô sợ một ngày, khi biết tình cảm của cô, Nam sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.
Thu nhớ những cử chỉ thân mật của Nam, khi anh nói: “Lớn nhanh anh chờ nhé…”. Cô biết đó chỉ là lời đùa, nhưng đã có lúc cô hy vọng đó là sự thật. Thu luôn dừng lại đúng lúc, không muốn tự huyễn hoặc mình trong ảo tưởng. Cô không muốn thức trắng đêm chỉ để nhớ về một người mà cô không dám bước tới.
Khi nghe tin Nam sắp chuyển công tác, Thu như chết lặng. Cô gọi điện hẹn gặp anh, lần đầu tiên trong đời, cô muốn làm chính mình, muốn nắm giữ hạnh phúc của riêng cô. Đối diện với Nam trong quán café, Thu không thể kìm được nước mắt. Cô nói: “Đừng đi…”. Nam cúi xuống lau nước mắt cho cô và hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu nức nở: “Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…”.
Nam ôm chầm lấy Thu và nói: “Đùa em đấy, anh không chuyển đi đâu. Anh chỉ muốn xem em có quan tâm đến anh không thôi…”. Thu ngỡ ngàng nhìn Nam, và cô biết, phút giây hạnh phúc này là dành cho cô. Cô đã tìm được lời giải cho trái tim mình.

