Top 6 Tản Văn Đặc Sắc Về Tết Đoan Ngọ
1. Món Ăn Truyền Thống Trong Ngày Tết Đoan Ngọ
Tết Đoan Ngọ, một trong hai ngày lễ quan trọng nhất của người Việt, bên cạnh Tết Nguyên Đán, mang đậm nét văn hóa và truyền thống. Bắt nguồn từ Trung Quốc, Tết Đoan Ngọ đã được Việt hóa thành ngày diệt sâu bọ và thờ cúng tổ tiên. Ở nhiều vùng quê, ngày này còn được gọi là “Ngày mồng 5 tháng 5”.
Vào ngày này, các gia đình thường tổ chức cúng kiếng để tưởng nhớ ông bà tổ tiên, cầu mong mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu và sâu bệnh không phá hoại. Sau đó, cả nhà quây quần bên bữa ăn sum họp, tạo nên không khí ấm cúng như ngày Tết cổ truyền.
Tùy theo phong tục từng vùng miền, mâm cơm ngày mồng 5 tháng 5 có sự khác biệt. Ở Bình Thuận, đặc biệt là vùng Tánh Linh và Đức Linh, nơi có nhiều người Quảng Nam sinh sống, phong tục này mang đậm chất Quảng. Trẻ em được mặc quần áo mới, cùng nhau đi chơi quanh xóm. Các bà, các mẹ bận rộn chuẩn bị lá gói bánh ú, bánh tro, bánh tét và các món ăn truyền thống.
Bánh ú tro, món ăn đặc trưng của miền Trung, được làm từ nếp ngâm nước tro, có màu vàng sậm và có thể có nhân ngọt, mặn hoặc không nhân. Bánh không nhân thường được ăn kèm với đường hoặc mật ong.
Đúng giờ Ngọ, các gia đình bày lễ vật cúng ông bà, sau đó cùng nhau thưởng thức bữa ăn gia đình. Món ăn chính thường là mỳ Quảng, bánh tráng cuốn thịt heo và đặc biệt là bánh xèo. Trong không khí mưa dầm lê thê, cả nhà quây quần bên bếp lửa, thưởng thức những chiếc bánh xèo vàng ươm, giòn rụm với nhân tép, thịt heo và nấm mối, kèm theo rau cải và nước chấm thơm nồng.
Trong khi đó, người dân La Gi lại chuộng thịt vịt và bánh hỏi heo quay. Thịt vịt được chế biến thành nhiều món như vịt luộc chấm mắm gừng, vịt tiềm, vịt nấu bún măng và không thể thiếu món tiết canh vịt. Theo kinh nghiệm dân gian, thịt vịt có tính hàn, giúp cân bằng âm dương trong tiết trời oi bức.
Ngoài ra, các món như chè trôi nước và cơm rượu cũng không thể thiếu. Cơm rượu được tin rằng có tác dụng diệt trừ sâu bọ, nhờ vị nồng của nếp hòa với men cay của rượu, giúp loại bỏ ký sinh có hại trong cơ thể.
Ngô Văn Tuấn


2. Tết Đoan Ngọ Và Phong Tục Cắt Lá Mùng Năm
Tết Đoan Ngọ, hay còn gọi là Tết mùng năm, là một ngày lễ truyền thống đậm chất văn hóa của người dân nông thôn Việt Nam. Vào ngày này, người dân thường cắt lá mùng năm để phơi khô làm thuốc, một phong tục đã có từ lâu đời.
Mỗi năm, khi Tết mùng năm đến, tôi lại háo hức được tham gia cùng mẹ đi cắt lá. Từ sáng sớm, mẹ đã chuẩn bị đôi giỏ bội để lên đồi cắt lá. Theo lời ông bà, lá mùng năm cắt vào ngày này có tác dụng chữa bệnh rất tốt.
Trước khi đi, ông bà thường dặn dò kỹ lưỡng: “Phải cắt lá sạch sẽ, không để trâu bò ăn hay làm bẩn, vì lá này sẽ dùng để nấu chè uống.” Lá mùng năm sau khi cắt về được chặt nhỏ và phơi khô dưới nắng. Vị chè mùng năm có mùi thơm đặc trưng, vị đắng nhẹ và hậu ngọt, được coi là một loại thuốc nam trị bá bệnh.
Buổi trưa, cả làng cùng nhau ra đồng bắt cá. Dù trời không nắng gắt, nhưng cá dưới ruộng lại nổi lên mặt nước, có con còn nhảy lên bờ. Người dân tin rằng đây là hiện tượng diệt sâu bọ, một phần ý nghĩa quan trọng của Tết Đoan Ngọ.
Chiều đến, mẹ lại tiếp tục đi cắt lá. Lá ổi, lá dủ dẻ, lá sim, lá móc… tất cả đều được phơi khô để làm chè. Chè mùng năm không chỉ là thức uống giải nhiệt mà còn là món quà biếu ý nghĩa dành cho khách quý.
Ông bà thường kể rằng, ngày mùng năm còn là dịp để thực hiện những nghi lễ nhỏ như “đe dọa” cây mít không ra trái. Một đứa con trai sẽ giả vờ đốn cây, trong khi đứa con gái can ngăn: “Đừng chặt, sang năm nó sẽ ra trái ngon.” Cây mít sau đó thường được “tha” và năm sau lại cho trái sum suê.
Ngày nay, dù cuộc sống hiện đại đã thay đổi nhiều, nhưng phong tục cúng Tết mùng năm vẫn được duy trì. Tuy nhiên, ý nghĩa sâu xa của ngày lễ này đôi khi bị lãng quên. Chè mùng năm, lá mùng năm, và những câu chuyện xưa vẫn là một phần không thể thiếu trong ký ức của những người con quê hương.
TRƯƠNG ANH QUỐC/TTO


3. Tết Đoan Ngọ, hương vị bánh xèo miền Tây không thể quên
Chỉ còn vài ngày nữa là đến mùng 5 tháng 5 Âm lịch, không khí Tết Đoan Ngọ đã tràn ngập khắp làng quê tôi. Ở miền Tây, ngày này không thể thiếu món bánh xèo truyền thống, một hương vị dân dã nhưng đậm đà tình quê. Dù đã trưởng thành, tôi vẫn không thể quên được hương vị bánh xèo của bà ngoại, một món ăn gắn liền với ký ức tuổi thơ.
Nhớ lại những ngày thơ bé, cứ đến Tết Đoan Ngọ, má lại dẫn chúng tôi về nhà ngoại. Cả nhà tụ tập đông đủ, ai nấy đều háo hức chuẩn bị cho ngày lễ. Bà ngoại luôn là người khởi đầu bằng việc xay bột từ thùng gạo đã ngâm qua đêm. Cái cối đá to nặng, quay đều dưới bàn tay khéo léo của bà, khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa thích thú. Tôi cố gắng xoay cối nhưng chẳng được, bà cười hiền và bảo: “Cháu còn nhỏ, đợi lớn lên rồi tha hồ quay.”
Bột xay xong được bồng lại trong bao, đặt trong thau và dằn bằng thớt nặng để ráo nước. Bột trộn với nước cốt dừa, hành lá, và một chút bột nghệ, tạo nên hỗn hợp mềm mịn, thơm ngậy. Nhân bánh gồm thịt ba rọi, tép đồng, củ hủ dừa, và thịt vịt xiêm, tất cả được ướp gia vị và xào chín tới. Mùi thơm của nhân bánh hòa quyện với hương bột, khiến ai nấy đều thấy bụng đói cồn cào.
Bà ngoại đổ bánh bằng chảo gang to, lửa than hồng rực. Tiếng “xèo xèo” vang lên mỗi khi bột chạm chảo nóng, bánh vàng ươm, giòn rụm. Chúng tôi vây quanh bà, háo hức chờ đợi từng chiếc bánh chín. Bánh xèo ăn kèm rau sống tươi rói, chấm nước mắm pha chua ngọt, cay cay, ngon không thể tả.
Giờ đây, dù cuộc sống bận rộn, mỗi dịp Tết Đoan Ngọ, tôi vẫn cố gắng về quê cùng gia đình làm bánh xèo. Dù không còn đủ đông vui như xưa, nhưng hương vị bánh xèo vẫn là món quà tinh thần không thể thiếu. Bà ngoại đã đi xa, nhưng ký ức về bà, về những chiếc bánh xèo thơm ngon, vẫn mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Huyền Văn


4. Lá móng vườn xưa
Ở Việt Nam, ngày 5.5 Âm lịch gọi là Tết Đoan Ngọ. Ta vẫn hiểu nôm na là Tết giết sâu bọ, là ngày phát động bắt sâu bọ, tiêu diệt bớt các loài gây hại cho cây trồng trên cánh đồng.
Còn với riêng tôi, Tết Đoan Ngọ gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào thuở thiếu thời. Những ký ức ấy vẫn vẹn nguyên theo thời gian. Cứ mỗi độ giữa hè, khi những đóa hồng liên ngào ngạt tỏa hương, khi những trái mận chín mọng tựa làn môi thiếu nữ được bày bán nhan nhản mỗi phiên chợ sáng mai là tôi lại nao nao nhớ ngoại. Nhớ món rượu nếp gói lá sen thơm lừng. Nhớ ngững ngón tay nhuộm lá móng đỏ rực. Nhớ Tết Đoan Ngọ bà còn ở bên tôi…
Ngày này mấy chục năm trước, bà gọi tôi và em trai dậy sớm lắm. Trời vừa tờ mờ sáng, mẹ đã ra sau vườn bứt mấy chùm lá khế đem vào lần lượt phủi phủi lên đầu hai chị em và nói: “Diệt sâu bọ, diệt sâu bọ”. Không cần đánh răng súc miệng, chúng tôi ăn luôn dăm quả mận và mấy thìa rượu nếp, mặc dù chưa bỏ bụng nắm xôi hay quả trứng cho bữa sáng như thường lệ… Phải chăng, đấy là phép “diệt sâu bọ” của người xưa?
Còn một điều đặc biệt nữa của ngày này, đó là tục nhuộm móng tay, móng chân bằng lá móng. Tôi đem thắc mắc hỏi bà. Bà tôi giống như một cuốn từ điển sống về dân gian học của cả nhà. Vấn lại chiếc khăn nhung, têm miếng cau khô và lát rễ thái mỏng vào nửa lá giầu không bỏ miệng bỏm bẻm nhai, bà chậm rãi kể. Theo lời bà, các cụ ngày xưa đi cấy lội ruộng nhiều, móng tay móng chân ngâm nước lâu bị ngấm bẩn, vàng xỉn trông rất không đẹp mắt. Để khắc phục điều đó, sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, cách nhuộm móng bằng lá thịnh hành như một phát kiến tuyệt vời của người nông dân. Từ đời bà, đời mẹ truyền sang đời chúng tôi.
Chiều hôm trước, mẹ ra tường hoa vặt nắm lá để tối nhuộm cho hai chị em. Ông tôi trồng một cây lá móng nếp ở đó. Lá móng nếp nhỏ và xếp cánh dày hơn lá tẻ. Nhuộm bằng lá móng nếp thì móng cứ gọi là đỏ au, đẹp ơi là đẹp. Còn nếu dùng lá móng tẻ thì màu nhuộm sẽ vàng, không tươi bằng.
Buổi chiều, ông dùng cây sào tre đứng dưới gốc cây móc lá vông xuống cho cháu gái. Tôi nhặt những chiếc lá hình lục giác màu xanh đậm xếp thành một xấp lớn cất đi. Đây là nguyên liệu không thể thiếu để tạo nên bộ móng đẹp. Vì bà vẫn nói, lấy lá khác gói, màu lên không đều, không đẹp.
Tối đến, cơm nước xong xuôi, ông bắc chõng ra sân gạch, ủ ấm lá vối ngồi hóng mát. Mẹ cặm cụi chuẩn bị mớ lá sen và chum rượu nếp cho phiên chợ sáng. Ba bà cháu tôi bắt tay vào công cuộc “làm đẹp”. Bà cẩn thận tuốt từng chùm lá, loại bỏ những lá vàng và cuống bỏ vào cối giã . Khi nắm lá màu xanh đã nát nhuyễn, bà khéo léo đắp vào các đầu móng, không để thừa ra ngoài vì nếu chườm ra dù chỉ một chút thôi thì màu sẽ bị lem nhem trông rất xấu. Xong, bà lấy lá vông quấn chặt và dùng dây thun cột mười đầu ngón tay, ngón chân của hai chị em lại.
Cả đêm hôm ấy, không biết thằng em giai thế nào, chứ tôi không tài nào chợp mắt được, cứ thấp thỏm lo tuột… Sáng dậy, bỏ lá vông bọc bên ngoài ra, rửa trôi đi hết lớp lá màu nâu nâu dinh dính, thế là hai đứa nhóc có bộ móng chân, móng tay đỏ chót. Còn nhớ, khi đó tôi hồi hộp lắm, lúc rửa xong thì ôi chao thích ơi là thích. Cảm giác ấy nó giống như được mẹ mua áo mới ngày Tết vậy.
Tết Đoan Ngọ năm nay tôi cho bọn trẻ về quê. Vẫn được mẹ gọi dậy sớm ăn mận hậu và rượu nếp diệt sâu bọ như mọi khi nhưng không sao khỏa lấp được cảm giác thiếu vắng trong lòng. Nhìn bộ móng tay sơn gel đỏ xinh xinh tôi lại nhớ bà. Tiếc là bà đã theo mây gió về trời, như những chiếc lá móng, lá vông đã không còn hiện hữu sau vườn nhà nữa…
Hoa Diên Vỹ


5. Tết Đoan Ngọ
Tết Đoan Ngọ… cả một thời ấu thơ với bao mong ngóng, rộn ràng. Cái mong ngóng, rộn ràng có lẽ chỉ xếp thứ hai sau cái mong ngày Tết Nguyên đán.
Tôi đã luôn bắt đầu nhẩm đếm nó từ ngày mùng một đầu tháng, lúc mẹ tôi mua ở chợ nải chuối vàng ươm về thắp hương trên bàn thờ. Tôi hay hỏi mẹ: Hôm nay là mùng một tháng năm hở mẹ? Để khấp khởi đợi mẹ tôi ừ một tiếng cái điều mà tôi đã biết tỏng trong bụng rồi. Thật là lạ. Rồi suốt từ hôm đó trở đi, tôi hồi hộp và sung sướng âm thầm, trí óc trở đi trở lại những kỉ niệm của ngày Tết Đoan Ngọ năm trước và mường tượng đến ngày Tết Đoan Ngọ sắp tới.
Buổi sáng ngày mùng bốn, mẹ tôi sẽ ra chợ thật sớm. Nếu không bận ngái ngủ thì tôi cũng theo chân mẹ để được sung sướng ngắm nhìn những cành lá móng người ta cắt bán đầy chợ, sung sướng được cầm cành lá móng từ chợ về tận nhà. Rồi tôi sẽ cất nó thật cẩn thận trong gầm giường để nó khỏi héo.Nhảy chân sáo sang nhà đứa bạn, tôi gọi nó rõ to từ ngoài cổng: Thi ơi, mẹ đằng mua lá móng chưa? Bọn mình đi hái lá vông đi. Rồi vừa hái, hai đứa vừa bàn nhau buổi chiều sẽ rủ thêm mấy đứa nữa để sớm mai đi vứt hòn sành hòn sỏi… Nhưng muốn có sành sỏi để vứt chúng tôi lại phải đi tìm, đi lựa. Thế là chiều hôm đó đứa nào đứa nấy cứ bận rộn hết cả lên. Nào chuẩn bị mảnh sành (Thường chúng tôi lượm đâu đó ở bụi tre, bụi chuối, góc vườn những mảnh vại, mảnh bình vỡ). Sỏi thì nhặt ở bờ ao hay ven đường… Nào tước dây chuối...
Tối đến, tôi tuốt lá móng cho vào cái cối đá nhỏ, giã nhuyễn. Mấy đứa em tôi háo hức ngồi xung quanh. Dây chuối, lá vông đặt bên cạnh. Mẹ tôi cẩn thận cầm bàn tay từng đứa lên. Em út được ưu tiên trước. Lấy một chút lá móng trong cối, mẹ sẽ vê vê rồi đặt lên từng móng tay của em tôi. Đoạn lấy lá vông bọc móng tay lại rồi dùng dây chuối tước nhỏ buộc ra ngoài móng để giữ chặt lá móng ở đấy. Đêm ngủ có quẫy đạp lung tung thì lá cũng không bị rơi ra ngoài. Cứ thế lần lượt từng đứa một. Riêng tôi là con gái, lại lớn nhất, nên được mẹ đắp cả lá móng lên mười đầu ngón chân nữa. Tôi thích lắm.
Suốt cả tối tôi khum khum đôi bàn tay đắp lá móng, nghe thớ thịt chạy giần giật, không làm gì được với mười đầu ngón tay đắp lá mà thích thú đến lạ. Trước khi đi ngủ, tôi ngó lại chỗ để mấy hòn sành sỏi, dặn bà tôi: mai bà nhớ gọi cháu dậy thật sớm, bà nhé!
Mọi ngày, bà tôi gọi một lần không bao giờ tôi dậy được. Nhưng buổi sáng ngày mùng 5, bà chỉ gọi khẽ thôi là tôi đã choàng dậy ngay. Bên ngoài trời còn tối, tôi nhảy ngay xuống đất, châm đèn lên rồi nín thở, hồi hộp tháo mấy cái móng ra, sung sướng tột độ khi thấy móng tay, móng chân đỏ chót lên. Sau đó, tôi nhặt mấy hòn sỏi, chạy vù ra cổng. Lũ trẻ chúng tôi lố nhố đứng đợi nhau nhưng không đứa nào nói một câu (Vì nói là điều ước sẽ mất thiêng). Khi đã đông đủ, chúng tôi lặng lẽ đi theo nhau tới giếng chùa. Tự xếp hàng một cách rất chi là trật tự, từng đứa một sẽ bước xuống bậc giếng, thả những hòn sỏi trong lòng bàn tay ra và ước điều gì mà mình muốn với một niềm tin mãnh liệt. Có lẽ sau đó thì chúng tôi cũng quên sạch những điều mình ước và chẳng đứa nào biết điều đó có thành sự thật hay không. Ấy vậy mà năm nào cũng ước…
Tôi về tới nhà thì trời cũng tang tảng sáng. Ngồi ở bậc hè, tôi đợi mẹ mang hoa quả về để giết sâu bọ. Thoáng thấy bóng mẹ ngoài cổng là tôi chạy vào nhà, lay lũ em dậy rồi hớn hở giúp chúng bỏ lá móng ra, tíu tít xem của đứa nào đỏ hơn, đẹp hơn… Thường mẹ tôi hay mua mận, xoài… có thời gian thì làm thêm rượu nếp. Mận có quả chua, có quả chát, xoài cũng có quả ngọt, quả chua.Tôi nhăn cả mặt mà vẫn cố ăn trong khi dạ dày còn rỗng nhưng không thấy đau bụng bao giờ.
Tôi vừa ăn vừa ngắm nghía thật kĩ mười đầu ngón tay, ngón chân mình. Chà, nó đỏ chót và bóng lên, đẹp không thể tả. Phần da xung quanh móng cũng đỏ thẫm lên nữa, như bã trầu. Cái này thì không đẹp chút nào nhưng không sao, chỉ rửa tay bằng xà phòng vài ngày nó sẽ hết. Sẽ chỉ còn lại những cái móng sạch sẽ và đỏ chót không bao giờ phai màu. Khi móng dài đến đâu thì màu đỏ sẽ đẩy lên trên đến đấy. Móng tay, chân tôi lúc đó lại có hai màu. Bao giờ phần màu đỏ bị màu trắng lấn hết, bàn tay, bàn chân tôi lại trở về như cũ…
Quãng nửa buổi, độ tám chín giờ, tôi xăng xái giúp mẹ những việc lặt vặt để chuẩn bị mâm cỗ cúng gia tiên buổi trưa và thỉnh thoảng lại tranh thủ chạy vù ra ngõ để xem những cái móng đỏ của lũ bạn…
Giờ đây, mỗi năm đến ngày Tết Đoan Ngọ tôi vẫn nhớ như in những kỉ niệm của cả thời thơ ấu. Làng tôi bây giờ đi mỏi chân chắc cũng không thể tìm đâu ra một cây lá móng. Trẻ con không nhuộm móng nữa, cũng chẳng còn thời gian để đi tìm, đi vứt hòn sành, hòn sỏi mà mong ước ngây thơ như chúng tôi ngày xưa. Tết Đoan Ngọ với chúng chẳng có gì đặc biệt… Tôi cứ vẩn vơ nghĩ như vậy để rồi lòng lại chợt buồn, chợt tiếc…
Bùi Yến


6. Tết Đoan ngọ trong ký ức
Tết Đoan ngọ trong ký ức tuổi thơ tôi là một ngày đẹp vô ngần. Ngày đó, cứ đến đầu tháng Năm âm lịch, bọn trẻ con chúng tôi đứa nào cũng háo hức mong đến ngày tết Đoan ngọ, để được ăn nhiều món ngon. Còn người lớn thì lo sắm sửa các lễ vật chuẩn bị cho ngày Tết.
Thuở ấy, quê tôi còn nghèo lắm, đến mùng bốn mẹ mới đi chợ bán mấy con gà, mấy con vịt, mấy quả bầu, quả bí… để mua các lễ vật cho mâm cỗ ngày mùng năm. Mâm cỗ ngày tết Đoan ngọ rất tươm tất. Ngoài cơm, canh, cá, thịt, chè, xôi, trà, rượu… thì bánh và trái cây là những lễ vật không thể thiếu. Cha tôi bảo rằng: Tết Đoan ngọ cũng thiêng liêng không kém gì tết Nguyên đán. Đây cũng là dịp để cả gia đình đoàn tụ, sum vầy sau gần nửa năm bươn chải. Khi lễ vật đã đặt đầy đủ trên bàn thờ gia tiên, cha tôi thắp nhang khấn vái. Tôi đứng khoanh tay trước ngực chờ cha cúng. Chao ôi, mùi khói nhang bay nghi ngút hòa quyện mùi hoa quả, rượu trà… lan tỏa trong không gian ngôi nhà một mùi thơm thật thiêng liêng, thành kính; nó mãi mãi in đậm nguyên vẹn trong trái tim tôi đến tận bây giờ!
Cúng xong, cả nhà cùng nhau bưng xuống, rồi quây quần bên mâm cơm. Bữa cơm thật đầm ấm, cả nhà trò chuyện râm ran. Ăn xong, cha tôi bắt tôi trèo lên mấy cây mít, còn ông đứng dưới cầm cái rựa chặt tới tấp vào thân mít. Vừa chặt ông vừa la “Mít! Mày có chịu ra trái cho tao không?” Tôi ở trên cây trả lời “Dạ, con sẽ ra trái, cha đừng chặt con nữa!”. Ông hỏi: “Ra nhiều hay ít?” “Dạ ra nhiều”. “Mày nhớ nghen! Chừng này sang năm mà không có trái, tao chặt mày”. “Dạ con sẽ ra trái thật nhiều cho cha”. Sau đó cha tôi chặt hết những nhánh sâu, nhánh già. Mà không riêng gì cha tôi, cả làng ai cũng thế. Vui ơi là vui! Xong rồi, cha dẫn chị em tôi chạy đi kiếm lá mồng năm, còn mẹ tôi ở nhà dọn dẹp. Ngày ấy nhà nhà đi hái lá mồng năm, nên ai cũng tranh thủ vừa đi vừa chạy. Vả lại hái nhanh kẻo hết giờ ngọ lá cây mất hiệu nghiệm. Lúc này bọn trẻ con chúng tôi là vui nhất. Đứa nào cũng hò hét, la ó, xí phần nhau. “Bụi này của tao”. “Bụi kia của tao”… Hình như cây cỏ trong thiên nhiên đều là vị thuốc cả, nên nhiều người thấy cây gì cũng hái. Nhưng cha tôi thì không. Ông chỉ hái những lá cây quen thuộc như cây mâm xôi, cây lá vằng, dây tơ hồng, đinh lăng, ngải cứu, cỏ gấu, cỏ mần trầu, chó đẻ, mã đề, lá sả, lá tre, lá lốt, rễ tranh, rau má, râu bắp… Cha tôi bảo Các cây lá này tuy dân dã, nhưng là những vị thuốc chữa được rất nhiều bệnh”. Hái xong đem về cha mẹ tôi băm nhỏ ra trộn đều rồi phơi nắng, để dành nấu nước uống thay chè.
Thời gian trôi đi, chị em chúng tôi trưởng thành, rồi đi làm ăn phương xa, ngày tết Đoan ngọ ít khi có nhà, để cha mẹ buồn thiu bên mâm cơm cúng gia tiên, nhưng biết làm sao được.
Bây giờ, tôi đang miên man với những dòng đầu tháng năm, mà lòng chợt ước được quay về tuổi thơ ngày ấy, để ngày tết Đoan ngọ được cùng cha đi hái lá mùng năm, để được cùng cha mẹ thưởng thức những quả mít, quả mận, quả ổi… từ vườn quê mát lành.
Phạm Văn Hoanh


TopBuzz giới thiệu
Top 9 tiệm nails đẹp theo phong cách Hàn Quốc tại TP.HCM
Top 10 Địa Chỉ Làm Tráp Cưới Đẹp, Giá Tốt Nhất Tại Quảng Ngãi
Top 20 Phong tục Tết cổ truyền Việt Nam - Nét đẹp văn hóa dân tộc
(Giveaway) Nhận bản quyền miễn phí AudioBurner for Mac, ghi đĩa chuyên nghiệp
Top 6 Salon tóc đẹp và chất lượng nhất huyện Bình Chánh, TP. HCM